Gần đây Kim Seokjin không thấy Park Jimin đến bệnh viện, lúc đi thang máy tiện miệng hỏi.
Kim Seok JinPark tổng dạo này bận lắm à?
Kim Seok JinLâu quá rồi tôi không thấy anh ấy đến đón anh
Min Yoongi tùy tiện đáp hai câu. Kim Seokjin để ý tâm tình của cậu không được tốt, cũng không nói gì nữa.
Sau khi hai người xuống lầu, Min Yoongi nhìn thấy Kim Namjoon đã chờ Kim Seokjin ở trước cổng bệnh viện. Nhìn thấy cả hai, gã vẫy vẫy tay.
Kim Seok JinBác sĩ Min, tôi đi trước nhé! Cậu nhớ lái xe cẩn thận!
Kim Seojin là một người đàn ông có tính cách ôn hoà, anh chầm chậm đi qua rồi nhào vào lòng Kim Namjoon, gã cúi đầu hôn lướt qua má anh một cái, dịu dàng hỏi thăm.
Kim NamjoonHôm nay làm việc có mệt không?
Kim Seok JinKhông mệt một chút nào
Kim Seokjin lắc đầu, sau đó hỏi.
Kim Seok JinGần đây anh có gặp Park tổng không?
Kim NamjoonKhông có? Sao vậy?
Tuy Kim Namjoon và Park Jimin là anh em họ thân thiết, nhưng cũng không phải ngày nào cũng gặp như Park Seojun, có nhiều chuyện không biết là chuyện bình thường. Lại nói gần đây Park Jimin có liên hệ với gã một lần, cũng là nhờ gã điều tra Min Ji Suk – hung thủ giết người của vụ án mạng hai mươi năm trước.
Kim Seok JinHồi trước Park tổng đều đến đón bác sĩ Min tan ca, nhưng dạo gần đây không thấy anh ấy đến đón nữa
Kim Seok JinMới nãy khi nhắc đến Park tổng, em thấy bác sĩ Min không được vui lắm, có lẽ họ lại cãi nhau rồi
Kim NamjoonMỗi ngày họ cùng nhau sống dưới một mái nhà, không tránh khỏi việc cãi nhau, chuyện này bình thường mà
Kim Namjoon an ủi cô vợ nhỏ thiện lương
Kim NamjoonEm đừng lo lắng nữa
Kim Seokjin nghĩ lời của gã cũng có lý, thế là không hỏi nhiều nữa.
Min Yoongi về đến nhà, Park Jimin đã nấu cơm xong, gọi cậu nhanh chóng qua ăn.
Park JiminCục cưng, rửa tay rồi qua ăn cơm
Trên bàn ăn, Park Jimin đã bày sẵn thức ăn thơm ngon, nhưng hôm nay khẩu vị của cậu không được tốt, ăn mấy miếng đã ăn không nổi nữa.
Park JiminEm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?
Park Jimin buông đũa, sờ sờ trán Min Yoongi nhưng không bị sốt, sắc mặt nhìn cũng không kém, sao lại đột nhiên không muốn ăn?
Min YoongiCó lẽ là mệt quá thôi, tôi lên sofa nằm nghỉ một lát
Park Jimin lo lắng buổi tối cậu sẽ lại đau bao tử, sau khi thu dọn chén đũa xong, còn chu đáo hầm thêm một nồi súp gà bổ dưỡng.
Sau khi sơ chế gà xong, hắn vặn nhỏ lửa lại, đặt giờ ninh gà, hầm thêm một lát là có thể ăn được rồi.
Park Jimin nhìn thấy cậu đang ngủ say trên sofa, lấy chăn bông trong phòng ngủ ra đắp lên cho cậu, đặt ở dưới đầu cậu một cái gối, như vậy sẽ làm cậu ngủ thoải mái hơn.
Từ sau lần cãi nhau về việc Min Yoongi làm bác sĩ tư vấn cho dự án của Jung thị, quan hệ căng thẳng giữa hắn và cậu trái lại đã dịu đi rất nhiều.
Park Jimin nghĩ lại những việc mình đã làm, hắn thực sự không nên không hỏi rõ trước sau mà đã cãi nhau với cậu. Tuy ngoài mặt là quan tâm, nhưng thực tế hắn chỉ muốn khóa cậu lại ở bên mình. Nhưng hắn biết nếu hắn khóa cậu càng chặt, cậu sẽ vùng vẫy càng mạnh mẽ, thậm chí không tiếc tổn thương bản thân mình.
Park Jimin thỉnh thoảng sẽ bị miệng lưỡi sắc bén cùng dáng vẻ xù lông của cậu chọc cho điên lên, thế nhưng hắn chưa từng muốn cậu thay đổi. Min Yoongi của hắn sẽ không biết nói lời ngọt ngào, cũng không biết làm nũng với hắn, bởi Min Yoongi mà hắn thích chính là người như vậy.
Nếu như đã thực sự yêu một người, bạn sẽ hi vọng người đó sẽ không bao giờ thay đổi bất cứ điều gì. Bởi vì điều bạn yêu chính là bản chất vốn có của người đó.
Min Yoongi bị đói tỉnh dậy, khẽ mở mắt ra, phát hiện mình không biết từ lúc nào đang gối đầu trên chân của đối phương, trên người còn được đắp chăn bông ấm áp.
Park Jimin cúi người hôn lên trán cậu.
Park JiminAnh nấu xong súp gà rồi, em muốn ăn không, để anh đi lấy cho em ăn nhé?
Không bao lâu sau, Park Jimin đã bưng một chén súp gà nóng hôi hổi từ nhà bếp lên. Min Yoongi vẫn còn chưa tỉnh lắm, hắn sợ cậu bị phỏng, múc một muỗng cẩn thận thổi thổi rồi mới đưa đến bên miệng cậu.
Park JiminNào, nếm thử xem
Min Yoongi do dự một hồi, sau đó khẽ mở miệng. Mùi vị thơm ngon nhanh chóng hòa tan trong miệng. Chén súp này cứ được hắn đút từng muỗng, từng muỗng cho đến hết.
Park Jimin rút khăn giấy cẩn thận lau miệng cho cậu.
Park JiminKhông còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi
Min Yoongi vừa dứt lời, hắn đã nhanh chóng tiến sát lại gần cậu.
Park JiminAnh đã nói phải ăn cơm đúng giờ rồi mà, lại đau bao tử nữa rồi đúng không?
Thực ra không phải đau bao tử, chỉ là trong lòng cậu có chút khó chịu.
Park Jimin để cậu nằm trên sofa, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu, vừa xoa vừa ân cần hỏi han.
Park JiminĐau nhiều không em?
Min Yoongi xấu hổ nhắm tịt mắt lại.
Min YoongiCũng bình thường
Park JiminỪ, nếu như đau nhiều phải nói cho anh biết để anh đi lấy thuốc cho em
Min YoongiCông ty anh gần đây bận lắm à?
Min Yoongi làm như đang nói chuyện phiếm.
Park Jimin khẽ nhíu mày.
Park JiminSao đột nhiên lại hỏi cái này?